SLOVAKIA-Vùng đất của những lâu đài và thiên nhiên ngoạn mục

SLOVAKIA: Đất nước của những lâu đài và thiên nhiên ngoạn mục

Vượt xa toàn bộ dân số, Slovakia, một vùng đất giàu lịch sử và được ban tặng vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt vời, tự hào có nhiều lâu đài và cung điện nhất trên toàn thế giới! Với gần sáu trăm tòa nhà tuyệt đẹp này, mỗi tòa nhà có sức hấp dẫn và câu chuyện riêng, viên ngọc Trung Âu này cho phép du khách khám phá. Trong số những tòa nhà nổi tiếng nhất là Lâu đài Spiš hùng vĩ, Di sản Thế giới được UNESCO công nhận, và Lâu đài Bratislava tuyệt đẹp, một kỳ quan kiến ​​trúc nhìn ra Sông Danube. Nhưng sức hấp dẫn của Slovakia không chỉ dừng lại ở những lâu đài; nó còn vươn tới lòng đất, nơi có hơn sáu nghìn hang động chỉ chờ được khám phá.

Vào một buổi sáng yên tĩnh ở Bratislava, dòng sông Danube lướt qua sương mù như thể được một bàn tay vô hình nào đó kéo đi. Những tia sáng cắt qua cùng sương mù đó, chiếu sáng những mái ngói và những bức tường thành đổ nát. Bạn ngay lập tức cảm thấy rằng đây là một nơi được tạo thành bởi những bức tường - những bức tường thành bằng đá dựng trên đỉnh đồi, canh gác các bến sông và các tuyến đường thương mại - và bởi những nơi hoang dã, nơi những cánh rừng ôm trọn những truyền thuyết cổ xưa trong cành cây của chúng. Câu chuyện của Slovakia mở ra theo hai chủ đề: những lâu đài trường tồn, mỗi lâu đài là lính canh của những cung điện và cuộc bao vây đã biến mất, và những rặng núi, thung lũng và hang động cao vút đã giữ bí mật của riêng chúng trong hàng ngàn năm.

Trong phần đầu tiên này, chúng ta sẽ lần theo dấu vết di sản kép đó. Chúng ta sẽ lang thang từ những tòa tháp phong hóa của Lâu đài Spiš đến những thung lũng ẩn giấu của High Tatras. Trên đường đi, chúng ta sẽ dừng lại ở những ngôi làng mà những con đường vẫn còn vang vọng tiếng vó ngựa, chia sẻ bánh mì với những người nông dân có đôi tay biết đất, và đứng, nín thở, trước những vách đá đẫm trong sự im lặng do gió tạo nên. Người dẫn đường của chúng ta chính là thời gian, không được đo bằng giờ hay ngày, mà bằng sự chồng chất dần dần của tham vọng của con người lên một cảnh quan quá đỗi bồn chồn nhưng lại có vẻ sống động.

Vương miện đá: Lâu đài Carpathian

Lâu đài Spiš: Một tàn tích trên bầu trời

Nằm trên đỉnh cao nguyên đá vôi gần Levoča, Lâu đài Spiš trải dài gần 600 mét từ đầu đến đuôi, được xếp hạng là một trong những tàn tích lâu đài lớn nhất ở Trung Âu. Khi bạn leo lên con đường gồ ghề - những tảng đá được làm nhẵn qua nhiều thế kỷ - một bức tranh toàn cảnh mở ra: những ngọn đồi xanh nhấp nhô ở phía xa, những ngọn tháp nhà thờ cao vút như dấu chấm than và hình bóng xa xa của dãy núi High Tatras. Phía sau bạn, những tàn tích còn lại của những tòa tháp kiên cố hiện ra lờ mờ, những ô cửa sổ trống rỗng nhìn chằm chằm vào gió.

Bên trong những bức tường đó, bạn sẽ bước đi trên con đường mà các hiệp sĩ từng diễu hành, tiếng tuần tra vọng lại từ những con đường lát đá. Hãy tưởng tượng ánh đuốc nhấp nháy dọc theo những lối đi đó, vang vọng tiếng kêu lách cách của áo giáp. Vào thế kỷ 12, Spiš từng là nơi ngự trị của hoàng gia và là thành lũy chống lại các cuộc xâm lược; sau đó, nó rơi vào tay những ông trùm giàu có, những người đã tài trợ cho các nhà nguyện lộng lẫy và các hội trường xa hoa. Chiến tranh và sự lãng quên đã khiến phần lớn nơi này trở thành đống đổ nát vào thế kỷ 18. Tuy nhiên, thay vì than khóc cho sự mục nát của nó, bạn cảm nhận được sức mạnh của nó trong các kết cấu: những bức tường đá vôi thô ráp, rãnh sâu nơi một cây cầu kéo từng được nâng lên, những vòng sắt hằn vết dây thừng trói tù nhân.

Dừng lại bên nhà nguyện lâu đài, những ô cửa sổ thanh mảnh đóng khung thung lũng phía xa. Khi ánh sáng chiều muộn chiếu qua, hòn đá dường như phát sáng, không khí mang theo một làn khói hương thoang thoảng, và bạn gần như có thể nghe được một đoạn thánh ca được hát cách đây nhiều thế kỷ. Ở đây, đôi vai không bị gánh nặng bởi sự vội vã hiện đại có thể cảm nhận được sức nặng của những cuộc đời sống trong phục vụ và phòng thủ.

Lâu đài Beck: Tháp canh cuối cùng

Xa hơn về phía nam dọc theo Sông Váh, Lâu đài Beckov nằm trên đỉnh một vách đá cao 50 mét, như thể được đẽo trực tiếp từ tảng đá bên dưới. Để vào được, bạn phải leo lên một đoạn dốc qua khu rừng, nơi mùi thông hòa quyện với lá ẩm. Ở trên đỉnh, mặt tiền của lâu đài, mặc dù đã bị sụp đổ một phần, vẫn tự hào có pháo đài tròn từng đứng vững trước quân đội Hussite.

Bên trong các bức tường, một bảo tàng nhỏ lưu giữ những mảnh đồ gốm thời trung cổ, đầu mũi tên rỉ sét và một hộp đựng thánh tích mạ vàng, mỗi mảnh là một manh mối về những người đã sống và chết ở đây. Bạn cầm một mắt xích sắt có tuổi đời hàng thế kỷ và cảm thấy sắt lạnh đốt cháy lòng bàn tay bạn—thật hữu hình, thật gần gũi. Từ các bức tường thành, tầm nhìn trải dài xuống những đồng cỏ nơi đàn gia súc gặm cỏ bên dưới những ngọn đồi cao như những người khổng lồ đang ngủ. Thật dễ hiểu tại sao nơi này lại có đường sá: bất kỳ lữ khách nào tìm kiếm lối đi qua phía tây bắc Slovakia đều biết rằng họ đã đi qua dưới cái nhìn của Beckov.

Khi gió nổi lên, nó mang theo tiếng gầm yếu ớt từ dòng sông bên dưới, nhắc nhở bạn rằng thiên nhiên và con người đã tranh giành lâu dài với rặng núi này. Nhưng giờ đây, sự yên tĩnh ngự trị. Chỉ có những chú chim bay lượn trên cao, và bạn rón rén bước trên những tảng đá đổ nát, chú ý đến từng tiếng vọng.

Lâu đài Orava: Nơi những huyền thoại khuấy động

Leo lên con đường dốc đến Lâu đài Orava, cao trên Sông Orava gần biên giới Ba Lan, bạn sẽ bị ấn tượng bởi hình bóng cổ tích của nó—những tòa tháp cao, những ngọn tháp nhọn và những bức tường dường như mọc thẳng từ mép vách đá. Được xây dựng vào thế kỷ 13 để bảo vệ chống lại các cuộc tấn công của người Tatar, Orava sau này trở thành nơi ở của các gia đình quý tộc có vận may dựa vào gỗ, muối và thu nhập nông nghiệp từ các thung lũng bên dưới.

Bước vào bên trong pháo đài phía bắc, bạn sẽ bước vào những căn phòng uy nghiêm: những lò sưởi được chạm khắc công phu với những con thú có huy hiệu, những cửa sổ kính màu phản chiếu ánh nắng buổi chiều thành những vũng màu. Ở đây và đó, những hầm mộ Gothic được sơn, được trang trí bằng những cây nho và cảnh tôn giáo vẫn còn tồn tại. Trong ngục tối, những cửa sổ hẹp nhìn ra dòng sông như những đôi mắt cảnh giác—một lời nhắc nhở mỉa mai về cách những kẻ bắt giữ canh gác tù nhân.

Có lẽ truyền thuyết lâu đời nhất của lâu đài liên quan đến một người phụ nữ da trắng, được cho là xuất hiện vào những đêm trăng sáng dọc theo các bức tường thành. Người dân địa phương mô tả một hình bóng nhợt nhạt, trôi dạt giữa các tòa tháp, đôi mắt buồn bã của cô ấy thể hiện nỗi đau buồn cho một tình yêu đã mất. Khi hoàng hôn buông xuống, bạn có thể đứng ở nơi mà người ta đồn rằng cô ấy lướt đi, dòng sông thì thầm bên dưới, và trong một khoảnh khắc, bạn tạm gác lại sự hoài nghi, tin rằng một số phần của quá khứ không thể bị ngăn chặn chỉ bằng ánh sáng ban ngày.

Tiếng vọng trong màu xanh lá cây: Rừng, đỉnh núi và hang động

Dãy núi High Tatras: Những chiếc răng sắc nhọn của đá

Nếu các lâu đài của Slovakia ngự trị trên những ngọn đồi, thì High Tatras tạo thành xương sống của cô ấy—một xương sống đá vôi cao tới 2.655 mét tại Gerlach Peak. Trong những ngọn núi này, những con đường mòn tạo thành những rãnh trên những sườn dốc, thường biến mất vào những cánh đồng đá dăm khiến mỗi bước chân trở thành một cuộc thương lượng với trọng lực. Vào sáng sớm mùa hè, bạn thức dậy trong một ngôi nhà gỗ tại Štrbské Pleso, bề mặt của hồ băng là một tấm gương sáng bóng. Ngẩng đầu lên khỏi tấm chăn và những đỉnh núi rực sáng như than hồng.

Đi bộ về phía đông hướng tới Rysy, đỉnh núi cao nhất có thể tiếp cận bằng đường mòn. Bạn đi qua những cây thông còi cọc bám vào các gờ đá, rễ cây cong queo của chúng lần theo độ cứng của đất. Phía trên đường giới hạn cây cối, gió trở nên sắc nét hơn, mang theo mùi hương của các loại thảo mộc trên núi cao và tiếng sấm xa xa. Khi bạn đi lên đỉnh núi, những đám mây cuộn tròn dưới chân bạn, và một sự im lặng bao la đến nỗi dường như rung động trong xương bạn. Bạn tưởng tượng những người thợ xây đang kéo đá để xây lâu đài ở đây; ý tưởng này có vẻ vô lý - nơi này thách thức sự thống trị của con người.

Đi xuống con đường mòn quanh co dẫn trở lại thung lũng, bạn thoáng thấy những con sơn dương gặm cỏ trên các mỏm đá, những chiếc sừng cong của chúng nổi bật trên vách đá dolomit nhạt màu. Bạn bước nhẹ nhàng, không chắc mình đã bước vào giấc mơ hay trở về thế giới thực.

Công viên quốc gia Slovak Paradise: Nước chuyển động

Xa về phía đông, gần thị trấn Spišská Nová Ves, Công viên quốc gia Slovak Paradise đúng như tên gọi của nó: hơn 300 thác nước đổ xuống qua các hẻm núi và hẻm vực, những dải nước luồn lách qua các vực sâu được chạm khắc từ đá vôi. Những chiếc thang gỗ và cầu bắc qua những lối đi hẹp, mở ra lối đi mà trước đây chỉ có dê mới có thể đi qua. Tại đây, bạn phải bám vào lan can—xích kim loại neo trong đá—và bước lên những tấm ván đặt trên thác nước ầm ầm bên dưới.

Ở Suchá Belá Gorge, bạn sẽ đi qua một mê cung thang và cầu đi bộ bằng sắt, mỗi cái nghiêng trên những hồ nước đang khuấy động. Tiếng nước gầm rú lấp đầy đôi tai bạn; những giọt nước bắt lấy ánh sáng mặt trời trong những cầu vồng thu nhỏ. Những hạt nước bắn tung tóe trên má bạn khi bạn dừng lại trên đỉnh thác nước, nhìn xuống chuyển động dữ dội, nguyên chất. Mọi giác quan đều trở nên sống động: sự lạnh lẽo của nước phun, vị kim loại trong miệng bạn, tiếng gọi của những con quạ trên cao.

Tuy nhiên, không phải tất cả vẻ đẹp của Thiên đường đều đòi hỏi adrenaline. Trên những con đường mòn của Hẻm núi Prielom Hornádu, những con đường chạy dọc theo bờ sông, đi qua những đồng cỏ nơi hoa dại nghiêng mình vào dòng nước. Một chiếc ghế dài dã ngoại nằm cạnh một hồ nước trên đồng cỏ, và bạn ngồi với những chiếc bánh sandwich được gói trong giấy sáp, nhai chậm rãi trong khi những con bọ cánh cứng vo ve quanh những bông hoa cúc. Những sự tương phản như vậy—một lúc thì dữ dội, lúc thì tĩnh lặng của đồng quê—nắm bắt được tinh thần bất an của công viên.

Thế giới hang động: Sự im lặng dưới lòng đất

Bên dưới bề mặt của Slovakia là một vương quốc khác: những hang động uốn lượn hàng km qua các cảnh quan karst. Hang động nổi tiếng nhất, Hang động Demänovská của Tự do, nằm bên dưới Dãy núi Choc. Từ lối vào, một hành lang rộng dốc vào bóng tối. Ánh đèn lồng chiếu sáng những nhũ đá treo lơ lửng như đèn chùm, những măng đá nhô lên như những vật tổ hóa thạch và những "hội trường lấp lánh" lấp lánh, nơi nước đọng trên mọi bề mặt.

Bạn lang thang qua những hành lang mang tên Hall of the Murmuring Waves hoặc Hall of Harmony, mỗi phòng là một phòng hòa nhạc với những tiếng vọng nhỏ giọt. Ở một số nơi, sàn nhà được đánh bóng nhẵn mịn bởi hàng thế kỷ đi giày của khách du lịch, nhưng sự im lặng vẫn sâu thẳm. Một hướng dẫn viên làm mờ đèn và bạn đứng trong bóng tối hoàn toàn, âm thanh duy nhất là tiếng nhỏ giọt xa xa. Thời gian sụp đổ—bạn mất đếm từng phút, từng hơi thở. Hang động bao bọc bạn, và bạn nhận ra rằng lịch sử ở đây không được đo bằng năm mà bằng thiên niên kỷ: đó là thời gian nước đã khắc họa thế giới ngầm này.

Xa hơn về phía nam, Hang động Ochtinská Aragonite sẽ làm bạn ngạc nhiên với những cụm aragonite màu phấn, một loại khoáng chất không phổ biến. Căn phòng có tên là Rainbow Hall rực rỡ với những khối đá san hô trắng sữa, mỏng manh và siêu thực. Nhiệt độ vẫn duy trì ở mức 8 °C; không khí có vị mát và hơi có mùi đất. Trong sự tĩnh lặng đó, bạn sẽ hiểu tại sao người dân địa phương từ lâu đã nghĩ rằng những hang động này là nơi trú ngụ của các linh hồn nguyên tố—không phải là những linh hồn độc ác, mà là những hiện tượng ẩn giấu đã định hình nên vùng đất này.

Nơi Lịch sử và Thiên nhiên hội tụ

Lâu đài Bojnice và thị trấn spa

Ở phía tây, gần biên giới Hungary, những ngọn tháp cổ tích của Lâu đài Bojnice cao vút trên một công viên rải rác những chuyến đi xe ngựa và vườn hoa hồng. Hình dạng hiện tại của nó chủ yếu có từ thời kỳ phục hồi theo phong cách Lãng mạn thế kỷ 19, nhưng nó chiếm một địa điểm được sử dụng từ thế kỷ thứ 10. Bên trong, bạn sẽ đi dạo trong những căn phòng xa hoa treo đầy thảm trang trí, được trang trí bằng đồ nội thất Baroque và chiến lợi phẩm săn bắn. Trong sân, một đài phun nước sân khấu phát theo nhịp điệu của nhạc cổ điển, và vào những đêm mùa hè, lâu đài tổ chức một lễ hội ma quốc tế—các diễn viên trong trang phục thời kỳ đó tái hiện những truyền thuyết bằng ánh đuốc.

Bên dưới lâu đài, thị trấn spa Bojnice sủi bọt với các suối nước nóng. Bạn sẽ được thả mình vào một hồ nước nơi nước phun ra ở nhiệt độ 38 °C, thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Hơi nước bốc lên thành từng đám mây lười biếng khi các gia đình địa phương trò chuyện trong những chiếc mũ rộng vành, và trẻ em nô đùa trong những vũng nước nông. Trên sân thượng của Café Koliba, bạn sẽ gọi món bryndzové halušky—bánh bao khoai tây phủ phô mai cừu và thịt xông khói—ăn kèm với bia đen sủi bọt. Đây là một bữa ăn vừa giản dị vừa thấm đẫm niềm tự hào của vùng, được thưởng thức dưới bóng cây dẻ.

Ở đây, đá và nước giao thoa: lâu đài nằm trên cao, tượng đài cho khát vọng của con người, và các suối bên dưới, món quà của hơi ấm ẩn giấu của trái đất. Mỗi thứ đều có sự hiện diện của nó nhờ nước sôi trào qua các vết nứt trên nền đá, vừa làm dịu cơ thể vừa khuấy động trí tưởng tượng.

Làng dân gian: Truyền thống sống

Hiểu về Slovakia cũng là gặp gỡ người dân của đất nước này ở những nơi gắn bó với quá khứ. Ở Čičmany, những ngôi nhà được trang trí bằng các họa tiết hình học màu trắng đứng sừng sững như những bức tranh dân gian trở nên sống động. Truyền thuyết địa phương nói rằng những họa tiết này xua đuổi tà ma; những người phụ nữ lớn tuổi mặc tạp dề thêu quét sân bằng chổi làm từ cành cây bạch dương. Bạn bước vào một bảo tàng nhỏ bên trong một trong những ngôi nhà gỗ và nhìn thấy các công cụ dùng để dệt len, lưỡi hái để cắt cỏ khô và ảnh chụp những người đàn ông đội mũ lông cao.

Xa hơn về phía đông, bảo tàng ngoài trời tại Východná cung cấp các buổi biểu diễn khiêu vũ, âm nhạc và thủ công vào những ngày cuối tuần mùa hè. Các cặp đôi trẻ xoay tròn trong váy đỏ và vàng, tiếng đàn vĩ cầm reo lên với những cú kéo cung nhanh. Phía sau sân khấu, những người thợ rèn đang đóng búa sắt, những người thợ gốm đang quay bánh xe, và những người phụ nữ đang khắc những chiếc thìa gỗ. Đó là một cuộc bạo loạn của màu sắc và âm thanh, nhưng bạn vẫn nhận thấy những chi tiết nhỏ: một đứa trẻ đang chăm chú theo dõi, những ngón tay co giật như thể đang nhảy múa; đôi bàn tay chai sạn của một người thợ mộc đang khắc những đường nét chính xác trên gỗ sồi.

Ở những ngôi làng này, truyền thống vẫn tồn tại không phải như những hiện vật bảo tàng mà như một tập tục sống. Người nông dân chăn dê trên đồng cỏ có tường đá bao quanh. Người chăn cừu gọi cừu xuống vào lúc chạng vạng. Và mặc dù cuộc sống hiện đại đang chen chúc nhau—những tháp di động trên những ngọn đồi xa xôi, những chiếc chảo vệ tinh nhô lên trên mái nhà—nhưng nhịp đập của nhịp điệu tổ tiên vẫn còn mạnh mẽ.

Thị trấn chợ dưới cái nhìn của lâu đài

Trenčín: Các lớp được viết trên đá và đường phố

Đi theo Sông Váh về phía bắc từ Bojnice, bạn sẽ đến Trenčín—một thị trấn được bao quanh chặt chẽ xung quanh thành cổ thời trung cổ của nó. Từ bờ sông, lâu đài nằm trên đỉnh một vách đá giống như một bản thảo mở, những bức tường xám của nó được vẽ nguệch ngoạc bằng nhiều thế kỷ graffiti và huy hiệu. Bạn băng qua cây cầu đá vào thị trấn cổ, nơi những con đường hẹp tỏa ra từ quảng trường chính, được lót bằng những mặt tiền màu phấn và những cửa hàng đóng cửa.

Vào một buổi sáng trong tuần, quảng trường tràn ngập những người bán hàng đang sắp xếp những hộp dâu tây bên cạnh những giỏ mây đựng nấm dại. Mùi bánh mì tươi thoang thoảng từ những ô cửa sổ tiệm bánh. Một bà lão đội khăn thêu đang bán phô mai bryndza tự làm—pho mát cừu chua—theo gam, cân từng phần trên một chiếc cân có kim lắc lư. Phía sau bà, tòa tháp của Nhà thờ St. Nicholas sừng sững, đỉnh tháp theo phong cách Baroque của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Leo lên con đường ngoằn ngoèo đến cổng lâu đài, đi qua những tàn tích của các dòng chữ La Mã được khắc trên mặt đá—dấu tích của các quân đoàn đồn trú ở đây hai thiên niên kỷ trước. Bên trong khu vực bên trong, những người canh gác trong trang phục thế kỷ 16 trình diễn nghề rèn và bắn cung vào những ngày cuối tuần mùa hè. Nhưng ngoài những màn tái hiện, bạn cảm nhận được nhịp đập của lịch sử: những bức tường nơi những lá cờ Hussite từng tung bay, nhà nguyện nơi hoàng gia quỳ gối cầu nguyện, sân trong hình tam giác nơi những kẻ phản bội bị xét xử.

Từ các bức tường thành, bạn có thể quan sát cuộc sống thường ngày của thị trấn: những người đi xe đạp luồn lách qua những con phố hẹp, các cặp đôi chia sẻ kem bên đài phun nước, trẻ em đuổi bắt chim bồ câu. Bên dưới pháo đài, các lớp thời gian chồng lên nhau—biên giới La Mã, thành trì thời trung cổ, đồn trú Habsburg, thị trấn đại học hiện đại—mỗi thời đại đều thêm khổ thơ của mình vào bài thơ dài của Trenčín.

Banská Štiavnica: Tĩnh mạch bạc và không khí núi cao

Phía đông Bratislava, ẩn mình trong một miệng núi lửa của những đỉnh núi lửa đang ngủ yên, là Banská Štiavnica, từng là thị trấn khai thác bạc giàu nhất thế giới. Ngày nay, những mái nhà lợp ngói và những căn nhà chung cư màu phấn của thị trấn này tập trung xung quanh hai hồ miệng núi lửa, dấu tích của các hồ chứa nước được xây dựng để cung cấp năng lượng cho máy móc khai thác. Đi cáp treo xanh lên Štiavnické Vrchy, nơi những cánh rừng sồi và vân sam tạo nên khung cảnh toàn cảnh. Vào những ngày quang đãng, bạn có thể nhìn thấy những ngọn tháp và mái vòm nhô lên bên dưới, và xa hơn nữa là dãy núi Tatras lấp lánh ở đằng xa.

Đi xuống thị trấn, bạn sẽ đi qua những ngôi nhà được trang trí bằng đèn lồng sắt rèn và cửa sổ chớp được sơn màu sắc tươi vui. Đi lang thang trên những con phố quanh co cho đến khi bạn tìm thấy horné námestie (Quảng trường Thượng), nơi các thương gia từng trao đổi thỏi vàng và thợ mỏ uống bia. Nhà thờ St. Catherine theo phong cách Gothic-Baroque đứng gác, gác đàn organ vang vọng những nốt nhạc đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhìn vào gian giữa của nhà thờ, bạn sẽ thấy những dòng chữ khắc trên bia mộ dành cho những người thợ mỏ đã chết dưới lòng đất—mỗi cái tên là một lời nhắc nhở về cuộc sống đã dành để theo đuổi những đường nối ẩn giấu.

Bên dưới thị trấn, các tour du lịch có hướng dẫn sẽ đưa bạn đến "tajchy"—các hồ và kênh đào được thiết kế—và đi sâu hơn vào các trục nơi các trục vẫn còn các giá đỡ bằng gỗ. Không khí trở nên mát mẻ và ẩm ướt; tiếng bước chân của bạn vang vọng trên các bức tường gỗ bị trầy xước bởi cuốc và búa. Đèn lồng cho thấy các vũng nước phản chiếu những thanh dầm thô ráp ở phía trên. Bạn tưởng tượng những người thợ mỏ đang thì thầm những câu chuyện cười để chống lại nỗi sợ hãi, hoặc lẩm bẩm cầu nguyện trước khi xuống. Khi bạn trở lại dưới ánh sáng mặt trời, bạn mang theo sự im lặng của vực sâu, một ký ức nặng nề hơn bất kỳ loại quặng nào.

Vào buổi tối, hãy tìm một quán cà phê nhìn ra Nhà thờ Iglesia Svätého Antona (Nhà nguyện St. Anthony). Gọi một lát bánh štiavnický krémeš—lớp bánh phồng và kem phủ đường—và nhâm nhi một ngụm bia nhạt ủ tại địa phương. Khi hoàng hôn buông xuống, đèn gas thắp sáng dọc theo bến cảng, và hồ nước rực sáng như bạc nóng chảy.

Những con đường leo lên và những con đường biến mất

Con đường thủy tinh đến Red Rock

Để ngắm nhìn những cánh rừng cao nguyên nguyên sơ của Slovakia, hãy lái xe về phía đông từ Banská Bystrica dọc theo Tuyến đường 66 (không phải là đường cao tốc của Mỹ, nhưng không kém phần lãng mạn). Sau một mảng đồng cỏ và trang trại, con đường hẹp lại và dốc hơn, chuyển thành sỏi nảy dưới lốp xe của bạn. Lên đến đỉnh đồi, bạn sẽ vào khu vực Červená Skala—một vùng đất rộng lớn của cây vân sam và cây sồi yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy nhựa cây đang dâng lên.

Chuẩn bị bữa trưa trong một chiếc giỏ mây—thịt lợn quay lạnh, dưa chuột ướp và bánh mì lúa mạch đen đặc. Đỗ xe cạnh một biển báo bằng sắt gỉ có hình ngôi sao màu đỏ (di tích của các đội lâm nghiệp Tiệp Khắc). Băng qua đường và đi theo một con đường hẹp vào rừng. Tán cây khép lại phía trên, những tia sáng khắc họa những họa tiết màu ngọc lục bảo trên sàn rêu. Dừng lại bên một dòng nước trong vắt: nguồn của một con suối trên núi. Khum tay lại và nếm thử—băng giá, tinh khiết, hơi khoáng.

Đi xa hơn, bạn sẽ đến một khoảng đất trống nơi gió thổi qua tán cây cao. Ngồi trên một thân cây đổ; nhịp đập của khu rừng vang vọng bên dưới bạn. Những thân cây lớn đứng như những cột trụ trong một nhà thờ, vỏ cây được khắc bằng địa y. Nhặt một quả thông và chú ý đến mùi nhựa thông, hình dạng phức tạp của các vảy. Ở đây, thế giới bên ngoài những cái cây đó có cảm giác xa xôi như một đại dương.

Khi trở về, bạn sẽ thấy những chú sóc đỏ chạy vụt qua giữa các cành cây, dừng lại để đánh hơi khi bạn đi qua. Không ai gặp bạn ngoại trừ một người đi bộ đường dài đơn độc hoặc một người kiểm lâm mặc áo vest màu cam sáng. Khi bạn lái xe trở lại, khu rừng lùi dần, nhưng ký ức về sự tĩnh lặng đó vẫn theo bạn, nằm sâu trong lồng ngực.

Đèo núi và những ngôi làng biến mất

Đi về phía nam hướng tới biên giới Slovakia-Hungary, bạn sẽ thấy những con đường ngoằn ngoèo qua những rặng núi hẹp đến mức những chiếc xe ngược chiều phải nhích từng chút một qua nhau trong điệu nhảy im lặng. Ở đây, những ngôi làng thu hẹp lại thành một vài ngôi nhà; những ngôi nhà khác bị bỏ hoang, những viên đá của chúng bị cây mâm xôi và cây thường xuân chiếm lại. Hãy dừng chân tại một nơi như vậy—Horná Lehota—và đi bộ giữa những nền móng đổ nát. Một tháp chuông nhà thờ đổ nát nghiêng như thể mệt mỏi; những mảnh gốm vỡ nằm rải rác trên bãi cỏ.

Vào giữa thế kỷ 20, những cộng đồng này tự duy trì cuộc sống bằng nghề nông tự cung tự cấp và sản xuất than củi. Nhưng công nghiệp hóa, chiến tranh và di cư đô thị đã làm họ trở nên trống rỗng. Giờ đây, những con đường yên tĩnh của họ chỉ nhường chỗ cho gió và động vật hoang dã. Một con mèo đen trắng lẻn ra từ dưới bức tường đổ nát, tò mò nhìn bạn trước khi chuồn mất. Bạn tưởng tượng ra tiếng cười của trẻ con vang vọng giữa những tàn tích này, một cỗ xe ngựa kéo, tiếng trò chuyện của những người phụ nữ đang hứng nước từ giếng làng.

Tiếp tục đi đến đèo Čertovica, nơi những làn sương mù uốn lượn ở độ cao 1.200 mét so với mực nước biển. Vào mùa xuân, những mảng tuyết còn sót lại, và bên dưới, những thung lũng ngọc lục bảo rực rỡ với thảm cỏ tươi. Không khí có vị thông và lạnh. Nếu bạn tính toán đúng thời điểm, bạn sẽ băng qua một hàng dài những người đi xe máy cổ điển—những người mặc áo khoác da cũ và mũ bảo hiểm từ nhiều thập kỷ trước—đang chạy lên đèo để tận hưởng niềm vui của ga và cua. Tiếng ầm ầm của họ nhỏ dần như sấm sét, và sự im lặng trở lại.

Lò sưởi và Bàn ăn: Nuôi dưỡng Cơ thể và Tinh thần

Nhà gỗ trên núi: Ánh lửa và những câu chuyện dân gian

Không chuyến thăm nào đến vùng cao nguyên Slovakia được coi là trọn vẹn nếu không dành một đêm trong một ngôi nhà gỗ trên núi. Hãy tìm một cabin gỗ ở rìa dãy núi Veľká Fatra, nơi những đỉnh núi đá granit bao quanh một khoảng đất trống bằng ván gỗ. Chủ nhà, thường là một người chăn cừu hoặc gia đình, chào đón bạn bằng một bát kapustnica bốc khói nghi ngút—một món súp bắp cải đặc với xúc xích hun khói và nấm. Ngọn lửa nổ lách tách, bắn những tia lửa nhảy múa trên những thanh xà thô ráp.

Vào lúc chạng vạng, những đứa cháu của người chăn cừu tụ tập xung quanh. Họ kể những câu chuyện dân gian: về vodyaný (thần nước) dụ dỗ du khách vào đầm lầy, về rusalky (tiên nữ rừng) hát dưới ánh trăng, và về những tên cướp đã từng tấn công những người chăn cừu đơn độc trên những con đường mòn vắng vẻ. Giọng nói của họ trôi qua ánh sáng của lò sưởi, và khu rừng bên kia cửa sổ thở dài trong gió. Bạn lắng nghe, say mê, cảm thấy ranh giới giữa huyền thoại và thực tế mờ nhạt.

Sau bữa tối, bạn chui vào chăn lông vũ. Khu rừng bên ngoài chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối đến nỗi bạn chỉ thức dậy khi ánh vàng đầu tiên của bình minh chiếu qua những ô cửa sổ nhỏ. Bên dưới, sương mù cuộn quanh những cây thông. Không khí thoang thoảng mùi khói gỗ và rêu. Bạn bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu và để sự tĩnh lặng lấp đầy bạn.

Chủ đề ẩm thực: Phô mai, thịt và rượu

Ẩm thực vùng cao của Slovakia nói lên sự tháo vát. Cừu gặm cỏ trên những sườn dốc quá cao để cày; sữa của chúng tạo ra bryndza, loại pho mát đặc trưng của quốc gia này. Trong những túp lều trên núi, pho mát này được phết lên halušky—những chiếc bánh bao khoai tây nhỏ được nhào bằng tay cho đến khi dính. Mỗi miếng cắn kết hợp tinh bột và vị chua, được cắt bằng những miếng thịt xông khói chiên giòn và một vòng dầu tỏi.

Xa hơn nữa ở các ngôi làng, việc giết lợn vào cuối mùa thu vẫn là một hoạt động cộng đồng. Một con lợn treo trên một thanh xà; những người hàng xóm giúp chế biến thịt thành klobása (xúc xích cay), tlačenka (phô mai đầu) và jaternice (xúc xích tiết). Không khí tràn ngập khói từ những nhà hun khói, và các gia đình tụ tập đến tận đêm khuya để thưởng thức súp ấm và ngâm mình trong slivovica—rượu mận chưng cất trong các nồi đồng. Hơi ấm của nó làm tan đi cái lạnh của mùa đông và làm cuộc trò chuyện thêm phần thú vị cho đến khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng.

Ở những thị trấn như Spišské Podhradie, các cửa hàng sữa nhỏ cung cấp các buổi nếm thử. Bạn nhấm nháp kefír—một loại đồ uống sữa lên men sủi bọt như kombucha—và nếm thử syr, pho mát ép đóng gói trong muối. Một người làm pho mát giải thích cách anh ấy theo dõi chu kỳ theo mùa: vào mùa xuân, cừu con bú; vào mùa hè, cừu ăn các loại thảo mộc trên núi; vào mùa thu, hạt dẻ và quả mọng nhuộm màu sữa. Anh ấy nói rằng mỗi mẻ pho mát đều mang hương vị đặc trưng của sườn đồi.

Lễ hội và hành hương: Nhịp điệu của đức tin và văn hóa dân gian

Pannonhalma: Phước lành của Benedictine

Gần biên giới Hungary, Benedictine Archabbey của Pannonhalma nằm trên đỉnh một ngọn đồi xanh, mái ngói đỏ và tường trắng có thể nhìn thấy từ nhiều dặm. Mặc dù về mặt kỹ thuật chỉ nằm ngay bên kia biên giới Slovakia, địa điểm này là nơi neo đậu các cuộc hành hương xuyên biên giới, thu hút người Slovakia tìm kiếm sự nổi tiếng của tu viện.

Bên trong, thư viện lưu giữ các bản thảo thời trung cổ—các Phúc âm được minh họa bằng giấy da có các trang giấy da sáng lấp lánh bằng lá vàng. Các nhà sư tụng kinh Vespers trong một nhà thờ theo phong cách La Mã, giọng nói của họ dệt nên một tấm thảm âm thanh vang vọng trên đá cổ. Là một du khách, bạn tham gia vào đoàn rước im lặng dọc theo những lối đi khép kín, hai lòng bàn tay chắp lại trước mặt. Vào lúc chạng vạng, tiếng chuông của tu viện vang lên, và những người nông dân từ các ngôi làng gần đó vượt qua các thủ tục hải quan để tham dự thánh lễ.

Cuối tuần mang đến Hội chợ thảo dược. Các gian hàng rên rỉ dưới những bó hoa cúc khô, cây bìm bìm và bạc hà. Các dược sĩ trình diễn cách làm thuốc; thợ làm bánh bán bánh ngọt mật ong ngâm hương thảo. Bạn nếm thử rượu mùi thảo dược nồng nàn đến nỗi chúng ngân nga trên lưỡi bạn. Một người bán hàng, một người phụ nữ mặc vải lanh trắng, ấn những cành hoa oải hương vào tay bạn và mời bạn cùng cô ấy ban phước cho những cánh đồng—một nghi lễ cổ xưa để đảm bảo mùa màng bội thu. Bạn bước qua một vòm cành cây đan xen, và trong khoảnh khắc, bạn cảm thấy gắn bó với một dòng dõi đức tin nuôi dưỡng cả đất đai và tâm hồn.

Lễ hội dân gian phương Đông: Một tấm thảm của chuyển động

Vào mỗi tháng 7, ngôi làng nhỏ Východná trở thành trung tâm của nền văn hóa Slovakia. Hàng chục nghìn người đến để xem các vũ công xoay tròn trong những chiếc váy thêu, các nhạc công chơi những giai điệu từ đàn vĩ cầm và đàn dulcimer, và những người thợ thủ công chạm khắc gỗ và dệt len ​​trước mắt bạn.

Bạn thấy mình đang ở trên một sườn đồi cỏ nhìn ra sân khấu ngoài trời. Những người đánh trống đập nhịp tim đều đặn; tiếng sáo ngân nga trên nhịp điệu. Các cặp đôi xoay người nhanh đến nỗi váy của họ xòe ra, để lộ nhiều lớp váy lót. Mặt trời rực rỡ; không khí rì rào tiếng vỗ tay và tiếng cười. Bạn thấy những giọt mồ hôi trên lông mày của các vũ công và thấy niềm tự hào trong mắt họ khi họ thực hiện một động tác cuối cùng. Đây không phải là một tác phẩm bảo tàng hay chương trình du lịch—mà là một nền văn hóa sống động, sống động và thô sơ.

Đằng sau hậu trường, bạn dừng lại ở một chiếc bập bênh treo lơ lửng trên một dòng suối. Trẻ em la hét khi chúng nghiêng nó qua lại; cha mẹ nằm trên chăn bên cạnh những ổ bánh mì chlieb mới nướng với paskhani—một loại bánh mì trứng bện xoắn với phô mai và hạt anh túc. Mùi xúc xích kabanos nướng thoang thoảng. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sân khấu sáng lên như ngọn hải đăng; pháo hoa nở rộ trên đầu trong những cánh hoa đỏ thắm. Bạn nhận ra rằng, trong một tuần mỗi năm, thung lũng xa xôi này trở thành trái tim đập của tinh thần dân gian Slovakia.

Lời kết: Lời mời gọi từ đá và bầu trời

Khi hành trình của bạn sắp kết thúc, bạn một lần nữa đứng trên cây cầu bắc qua sông Danube ở Bratislava. Dòng sông rộng và chậm, mang theo ký ức về mọi dòng nước lũ mà nó đã chảy qua—nước tan chảy của High Tatras, những con suối sủi bọt của hẻm núi, những con suối im lặng của Červená Skala. Phía trên, lâu đài ngự trị trên thị trấn cổ, canh gác cho những thế kỷ đã lên và xuống.

Slovakia không hét lên những điều kỳ diệu của mình. Thay vào đó, nó mời gọi—thì thầm qua những pháo đài đổ nát, hát trong những vực sâu đá vôi, cười trong quảng trường chợ, và lại hát trong giọng nói của những vũ công. Ở đây, đá và rừng, nước và lò sưởi, quá khứ và hiện tại đan xen liền mạch đến nỗi bạn cảm nhận được những sợi chỉ của chúng trong mạch đập của chính mình.

Khi bạn rời đi, bạn mang theo nhiều thứ hơn là bưu thiếp và ảnh chụp: bạn mang theo sự tĩnh lặng của một hang động lúc nửa đêm, mùi bryndza lúc bình minh, sự bùng nổ của những chiếc váy lấp lánh dưới ánh nắng mùa hè và sự mát mẻ của không khí miền núi. Những khoảnh khắc này, được khâu lại với nhau, tạo thành một mảnh ghép không đồng đều và phong phú như bất kỳ tấm thảm nào. Và giống như bất kỳ hành trình tốt đẹp nào, chúng khiến bạn thay đổi - khao khát khúc quanh tiếp theo trên con đường leo lên, khao khát tàn tích tiếp theo để leo lên, khu rừng tiếp theo để bước vào, lò sưởi tiếp theo để thắp sáng.

Câu chuyện của Slovakia vẫn tiếp diễn trong mỗi tàn tích lâu đài và đồng cỏ cao nguyên, trong mỗi túp lều ván sồi và quảng trường nhộn nhịp, chờ đợi những ai lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của nó—và cơ hội để thêm chương của riêng họ vào một vùng đất kể câu chuyện của mình không phải bằng sự phô trương, mà bằng nhịp điệu đều đặn của đá và sông, sự tàn phá và rễ cây.